Chương 11. Hợp tác 2
Hứa Nguyên nhìn thi thể của cự mãng ở bên ngoài, chậm rãi nói:
"Mặc dù hiện tại ta vẫn không tán đồng với ngươi về phán đoán bắt ta là có thể áp chế phụ thân, nhưng mà ta nghĩ dù ngươi muốn uy hiếp hắn, tối thiểu cũng không thể dùng một cỗ thi thể nhỉ?”
"...”
Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc một lát, dưới mạng che mặt đen tuyền truyền đến thanh âm thanh thúy của nàng:
"Thế nhưng mà ngươi không có khí.”
Hứa Nguyên nghe vậy thì liền sững sờ, suy tư một lát, vẫn là hiểu ra ý của đối phương.
Ở bên trong thế giới siêu phàm này, không có khí thì chẳng khác nào người bình thường.
Mà người bình thường ở trong mắt người tu hành cấp độ này như Nhiễm Thanh Mặc, cũng không có gì khác một con kiến.
Nếu thật sự có phe thế lực thứ ba dám ở trước mặt nàng xuống tay với Hứa Nguyên, như vậy thực lực tự nhiên sẽ không yếu.
Đợi nàng đánh nhau với đối phương, chỉ là dư chấn cũng đủ để Hứa Nguyên chết một trăm lần.
Hiện tại bản thân nàng đã muốn bảo vệ Hứa Nguyên, hợp tác hay không căn bản không có gì bắt buộc.
Bản thân Hứa Nguyên cũng không có ý muốn tham gia chiến đấu, cười cười, trực tiếp nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi có địa đồ của Vạn Hưng sơn mạch không?”
Nhiễm Thanh Mặc chớp mắt mấy cái, trực tiếp xoay người đi vào bên trong sơn động, tìm kiếm trong túi hành lý, cầm lấy một cuộn da cừu rồi đi tới đưa cho Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên ngồi xếp bằng xuống, mở cuộn da cừu ra bên cạnh đống lửa, mượn ánh lửa chập chờn quét mắt qua lại phía trên địa đồ.
Trong nháy mắt nhìn thấy tấm da cừu kia, Hứa Nguyên hơi thở dài một hơi.
Mặc dù chi tiết có chút sai lệch, nhưng tấm bản đồ này về cơ bản là giống hệt địa đồ của Vạn Hưng sơn mạch trong trò chơi Thương Nguyên.
Dừng lại một chút, Hứa Nguyên vẫy tay với Nhiễm Thanh Mặc, ra hiệu cho nàng cũng ngồi xuống:
"Chỉ cần ngươi có thể xác định được chúng ta đang ở đâu, ta có thể cung cấp một nơi ẩn nấp.”
Nhiễm Thanh Mặc chậm rãi vung tà áo lên, ngồi xuống bên cạnh Hứa Nguyên, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hứa Nguyên lại có chút cảnh giác.
Hứa Nguyên cũng phát hiện lời nói của mình không ổn.
Mặc dù làm việc có chút chậm chạp, nhưng Nhiễm Thanh Mặc cũng không ngốc.
Mắt nhìn địa đồ, hơi đắn đo, Hứa Nguyên thuận miệng nói ra:
"Ta biết hiện tại bên trong Vạn Hưng sơn mạch này khẳng định cũng có người của phụ thân đang tìm ta, nhưng thật ra ngươi cũng không cần lo lắng quá nhiều.”
"Ta không liên lạc được với bọn hắn, hơn nữa trước mặt người tu hành như ngươi, ta có làm gì cũng không giấu diếm được, thế nên không cần lo lắng ta sẽ làm ký hiệu.”
"Ngược lại, nếu như ngươi tiếp tục đưa ta chạy loạn trong Vạn Hưng sơn mạch thì lại rất có thể bị phát hiện.”
Nói rồi Hứa Nguyên liếc mắt nhìn đôi mắt lãnh đạm của nàng, thanh âm vẫn hơi khàn khàn như cũ:
"Ngươi có thể che đậy khí tức, nhưng ta thì không làm được.”
Cũng giống như các thế giới siêu phàm khác, người tu hành ở đây có thể dùng khí cơ để tìm người.
Trong mắt Nhiễm Thanh Mặc lộ ra vẻ suy tư thật lâu, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gật đầu, rất nghiêm túc nói:
"Ta sẽ xem chừng ngươi.”
Hứa Nguyên mỉm cười, "Tuỳ ngươi.”
Nói xong, Hứa Nguyên lại nhìn vào trên bản đồ đang mở ra, nhỏ giọng nói:
"Khi còn bé, phụ thân đã đưa ta và hai ca ca đi qua Vạn Hưng sơn mạch, hắn có một động phủ ở đây, bên trong có rất nhiều tài nguyên tu hành, đủ cho hai người chúng ta sinh hoạt ở bên trong một đoạn thời gian rất dài.”
Lời này là do Hứa Nguyên bịa ra, lão cha của nguyên thân không biết bảo địa này, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc hắn úp cái nồi này lên người đối phương.
Dù sao Nhiễm Thanh Mặc cũng không thể tìm đối phương để đối chất.
Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy thì khẽ nhăn mày, thanh âm lãnh đạm:
"Phụ thân ngươi cũng biết?"
Hứa Nguyên sớm đã chuẩn bị sẵn cho câu hỏi này trong đầu, không thèm để ý chút nào mà trả lời:
"Hiện tại phụ thân ta phải tọa trấn ở Đế Kinh, không thể tự mình đến tìm được, thuộc hạ của hắn thì không thể nào biết được nơi đó.
Hơn nữa coi như biết động phủ kia, Nhiễm cô nương ngươi cảm thấy bọn hắn có bao nhiêu xác suất sẽ đến đó tìm ta?”
"...”
Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc.
Hứa Nguyên khẽ gõ lên cuộn da cừu:
"Được rồi, ngươi mau chỉ ra chỗ mà chúng ta đang ở đi, sau đó mau chóng lên đường.”
Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy thì khẽ gật đầu một cái, đôi mắt đẹp hơi rủ xuống.
Nhưng nhìn chằm chằm vào địa đồ cả nửa ngày, nàng mới hơi do dự vươn ra ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chỉ một cái.
Hứa Nguyên nhìn thấy thì hơi híp mắt lại.
Cũng khá gần.
Còn chưa kịp cao hứng, Sau một tích tắc, Hắn liền nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh kia lại động đậy, chỉ vào một nơi khác.
Sau đó là nơi thứ ba, thứ tư… "....”
Hứa Nguyên trầm mặc ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi.
Ánh lửa chập chờn, im lặng đối mặt, Nhiễm Thanh Mặc tránh ánh mắt của hắn đi, nhỏ giọng nói:
"Ta…Ta không biết."